Maik Cây là một người viết. Cậu ta sống và thở trong một căn hầm bí bức, tù mù đầy tranh khảm của ngôn từ. Liên tục lạc đường trong những khu rừng ký hiệu, cậu ta tạo dựng những đối thoại và những bóng ma của đối thoại trên trang viết trong cố gắng lần tìm một con đường khả tín cho sự cứu rỗi riêng tư.
Maik Cây làm phim, viết lách, ngẫm ngợi trong sáng và ngủ trong tối, hoặc ngược lại, dưới bóng đổ của căn hầm. Cuốn sách đầu tay của cậu xuất bản năm 2018 mang tựa “Wittgenstein của thiên đường đen.”
“Như con chó không xương, tựa kép tuồng mượn cốt”
/The Doors
1
Ra khỏi âm đạo mẹ và vào thế giới đảo điên – anh được sinh ra, rồi anh sống một thôi một hồi – chìm trôi trong dòng sông cuộc đời, và rồi anh chết. Ở giữa những quãng dị thường đó, anh viết. Anh viết vì anh bị điên, bị ám ảnh, được truyền hứng, thật độc đáo hay quá bệnh hoạn; vì anh bị một con quái vật thẳm sâu bên trong hành cho phát điên và phát trầm cảm hoặc bị bóng ma của quá khứ ngốn ngấu ruột gan; vì anh phải chịu đựng sự vô vị và trần tục của những ngày dài/dàài/dààài trong cuộc đời. Viết là hết thảy; viết là không gì; viết là cái nọ, hoặc nơi nao, hoặc ai đó; viết là Hiển Linh của anh và Cứt Đái của anh. Điều quan trong là anh viết. Tôi viết.
2
Khi viết Wittgenstein của thiên đường đen, tôi tưởng tượng mình như một con cá mù bơi trong vùng biển tối – thứ bóng tối cưu mang cả sự suy đồi và khắc kỷ của đời sống, cả niềm hân hoan và nỗi nhục nhằn của việc được sống và phải sống. Chiêm nghiệm bóng tối ấy trong giả tưởng về một thế giới khác là một nỗ lực khiêm tốn nhằm giải phóng những dòng suy tư riêng mang của tôi và diễn dịch những thế giới hằng vây ráp lấy tôi.
-----
an excerpt from Wittgenstein of black paradise / Wittgenstein của thiên đường đen, English translation by Nguyễn Hoàng Quyên
Con cá nhà táng dạt vào bãi biển khoảng vài tuần trước, trong một bờ vịnh khá kín đáo, như thể chủ tâm tìm một chỗ yên nghỉ vắng vẻ để không bị làm phiền, kể cả sau khi chết. Chúng tôi lẻn vào một biệt thự trên đồi để trộm sách, và từ khung cửa sổ lớn nơi phòng khách, tôi đã nhìn thấy nó, ông hoàng của biển cả nằm ủ rũ trong bóng chiều tà. Ông hoàng của chúng tôi - thật khó nghĩ rằng nó là một sinh thể đã chết, hoặc giả như tôi không muốn tin là vậy. Thân hình ngoại cỡ dễ đến gần 20 mét, cái đầu vuông vắn đầy sẹo, con cá nằm dài trên bờ cát trắng với đôi mắt nhắm nghiền hiền lành không khác gì một khách phương xa đang nằm nghỉ sau chuyến đường dài. Chúng tôi mất cả buổi sáng đi vòng quanh con vật tội nghiệp, săm soi nó, hít ngửi, chụp ảnh và dự đoán xem bao giờ nó sẽ bắt đầu bốc mùi và phát nổ. Sớm thôi, khi cái chết đã ngự trị trên xác thịt yếu hèn.
Điều gì sẽ xảy ra vào ngày tận thế? Sầu điểu nào sẽ hót buồn thương cõi sống, phù vân nào sẽ trôi trên rặng núi mông lung, hoa trái nào sẽ nở trong đôi mắt kẻ cuồng tín mù lòa, Chúa trời nào sẽ ngã dưới nếp sóng trùng khơi óng bạc?
Tôi đã ngủ một giấc rất dài và rất sâu để chờ đón ngày hôm nay, ngày mà Lúk cho tôi hay là ngày tận thế. Tôi chải tóc gọn gàng, mặc áo sơ mi màu xanh mát và đi đôi giày mà tôi thích. Trong khi Lúk vẫn ngáy pho pho, tôi nằm nghe tiếng bộ sưu tập đồng hồ của hắn tích tắc ồn ã, như thể đang giục giã cái chết mau đến đón chúng tôi. Tôi đọc chú Đại Bi nho nhỏ trong miệng, rồi tự cười mình.
Lúk tỉnh dậy khi tôi đang để Portishead rên rẩm trên máy quay đĩa. Hắn gắt gỏng và nhấc cái đĩa ra, mặc kệ sự phản đối của tôi và thay bằng một chiếc đĩa khác của Debussy. Tôi thấy nhớ con mèo của chúng tôi kinh khủng, tôi nhớ Bố kinh khủng, tôi nhớ Mẹ kinh khủng nhất và chưa gì, đã tự nhớ cả hai đứa chúng tôi.