“Có kẻ đã chỉ vào mặt tôi mà bảo rằng: Thằng vô gia đình. . . vô thần. . . vô tổ quốc. Tôi mỉm cười cất lời hát.”
— “Một giấc mơ” (1966), Dương Nghiễm Mậu
Nguyễn-Hoàng Quyên viết-dịch nửa mở theo mùa. Y băn khoăn cơ thể ôm mang/ được sinh ra theo những sự chơi ngôn và ngữ bất khả hoà giải như thế nào.
chim lần lượt xuyên khe, biến mất cánh biến mất tiếng hót, còn lại mỏ, mổ mắt gáy nhau, chết mai phục trên cành cong, rừng súng mọc từng hốc mắt đất, vũ khí giấu dưới tảng mỡ, đạn nằm sâu trong óc
không biết bao nhiêu lần tôi nằm sấp trên cát mắt lim dim dịu dàng nhìn mặt trời mọc nhìn một hồi tôi thấy có sự chuyển dịch từ đỏ sang đen nó không còn là một quầng sáng đỏ lấp lánh nó biến thành một lỗ đen lung linh & ám ảnh máu trong người tôi bắt đầu tăng tốc & lượng hồng cầu ưu tú nhất hối hả dồn xuống đan điền cặc tôi ấm và cứng cặc tôi rưng rưng cặc tôi mừng húm tay tôi bấu xuống cát bụng tôi áp xuống cát miệng tôi há hốc vì cát & mông tôi xoay
ta đã muốn ngủ, ngủ triền miên bất tận, ngủ suốt kiếp trong hang khe ẩm ướt của đất nồng, ngủ bên một vùng cỏ mọc và coi mình như một thứ thảo mộc ở bên vòm cỏ mọc xanh
ta đã tìm trong cơn tàn rã của thịt xương một cuộc giải phóng cho tinh thần
rồi ta lại ngủ nữa, ngủ liên miên giờ khắc, ngủ bất tuyệt giời trôi, ngủ chơi với giờ giấc, ngủ dài dậm duộc như con trẻ nằm trong nôi đặt giữa ngày trời, triền miên trong bầu không khí nồng nã, trong ngôi nhà sinh động âm ba,
sống nước mình, nước tôi, không có cách gì khác hơn là bềnh bồng, mấy ngàn kilomet bờ biển, còn biết làm gì khác, tôi nói với chàng, tôi chưa từng biết thế nào là thực sự bềnh bồng, tôi và chàng, đã bao giờ thực sự bềnh bồng, một chuyến phà ngắn choằn nối phố xá và một hòn đảo nhỏ không đủ để mình lạc lối vào vô tận, lại phố xá nhanh thôi, lại lo âu rồi sẽ quên, quên thế nào cho nổi, nhưng bềnh bồng vô tận làm gì, tiếng cười đâu đó trong cuống họng nhảy ra, để bềnh bồng thôi, để mặn mòi vị nước ở đây và ở những nơi kia, để làm hoà, để thôi kháng cự, để không có kết thúc nào xảy ra, để tôi biết nước mặn hay ngọt, hay ngọt ngào mặn chát, cơ thể mình mặn hay ngọt, hay rút cuộc là vô vị, tôi buột miệng, vô vị, và đột ngột bàng hoàng đau khổ, vô vị, là tình trạng, điều kiện, thân phận tuyệt vọng nhất của nước, là kết thúc, là một tính từ không tính từ, một tính từ con rơi, một tính từ mồ côi, một tính từ tự trầm mình, một tính từ chết nổi trong quên lãng, tôi không ngớt bàng hoàng, tôi ngơ ngác như một tính từ không thân phận, rồi, chàng có nhất định phải chọn một tính từ gần biển hơn hay gần sông, vị ngọt ngào mặn chát đó là thân phận của sông hay biển?