Fabian Hischmann sinh năm 1983 ở Donaueschingen, hiện sống ở Berlin. Anh học Văn học và nghiên cứu văn hoá ở Hildesheim và Leipzig. Năm 2008 và 2009, anh là trợ lý đạo diễn tại các nhà hát thành phố Theater der Stadt Heidelberg và Theater Freiburg tätig. Anh đã xuất bản các bài viết về văn hoá tại các tạp chí như Mag, Sissy và Siegessäul.
Tiểu thuyết đầu tay của anh Am Ende schmeißen wir mit Gold (t.d, Rốt cuộc chúng ta ném vàng đi) ra đời năm 2014, kể về sự tẻ nhạt của cuộc sống giàu có, và mối xung đột với quá khứ của chính mình. Tiểu thuyết này được đề cử cho giải thưởng tại Hội chợ sách Leipzig. Tiểu thuyết thứ hai của Fabian Hischmann ra đời năm 2017 với nhan đề Das Umgehen der Orte (Tránh các địa điểm), một câu chuyện cho tuổi mới lớn. Những người trẻ tuổi đi tìm cuộc sống từ chấn thương và khủng hoảng thời thơ ấu. Một bức khảm từ muôn mảnh đời, tập hợp thành một bức tranh toàn cảnh miêu tả trạng thái mất định hướng và tâm điểm tương lai của tuổi trẻ.
Maik Cây dịch từ bản tiếng Anh của TIM MOHR
“Đến vườn, tôi dừng lại một giây để xem xét tình hình: phía bên phải có một gã trai trẻ khác đang ngồi trên ghế dài dưới nắng, gã này gật đầu với tôi vui vẻ. Tóc gã ngắn và vàng óng. Gã đương cẩn thận nhặt mấy quả lý đen bỏ vào một bát đựng phô mai chua. Trước mặt có mấy luống rau, tôi nhận ra có bí ngòi với cà chua, còn đằng xa nữa là một bãi cỏ với dăm ba cái cây ăn quả. Dưới bóng đổ của mấy cái cây tọa một chiếc bàn, trên phủ một tấm khăn, và một cô nàng đang ngồi bên bàn cắt bánh mỳ. Có cả một bếp nướng đặt cạnh bàn và Maria với Jan đang đứng ngay đó. Cậu chàng quạt lửa bằng một tấm bìa các tông, còn cô nàng đang vừa hút thuốc, vừa phẩy tàn, vừa ngắm nghía thứ bột tro độc hại ấy bay ra xa, và đúng lúc ấy thì nhìn thấy tôi. Nàng mặc chiếc váy xanh dương với một hình tam giác trắng trên ngực. Nàng vẫy tay chào tôi. Jan cũng quay nhanh lại phía tôi rồi ngoảnh đi ngay. Tôi rụt rè giơ tay lên như một khách chào giá ngập ngừng trên sàn đấu giá và cái thứ đang được chào bán kia quả thật đắt ngoài tầm tiền của tôi. Anton với người qua bàn và hôn cô gái ngồi đó.
Tôi dợm chân tiến tới, cố tỏ vẻ đi lại bình thản nhất có thể.”